98728433 cherry tree by river Tin tức

Nhật Bản – Con đường tôi lựa chọn

Cherry-tree-by-river - Ảnh sưu tập
Cherry-tree-by-river – Ảnh sưu tập

Nhật Bản, mỗi khi nghe thấy 2 tiếng này cất lên là trong tôi lại như có tiếng chuông đổ dài, mãnh liệt và thôi thúc…Từ khi còn là một cô nhóc, tôi đã có ấn tượng đặc biệt với đất nước này. Hồi bé, niềm yêu thích duy nhất của tôi là đọc sách và vẽ tranh. Mỗi lần cầm một cuốn sách trên tay, tôi đều trân trọng như báu vật, kể cả đó là quyển sách giáo khoa hết sức bình thường (nói ra thì có thể bạn sẽ cười vì điều này). Nhà tôi khi đó vẫn còn rất nghèo, mỗi cuốn sách mẹ mua cho tôi tôi đều quý hơn vàng. Qua sách, tôi biết được rất nhiều câu chuyện hay , mà cho đến tận bây giờ , tôi vẫn còn nhớ rõ. Những câu chuyện , luôn ẩn chứa trong đó rất nhiều sức mạnh và có ảnh hưởng sâu sắc đến nhận thức của tôi. Cũng nhờ những câu chuyện đó mà ước mơ du học Nhật Bản của tôi đã được bồi đắp.Xin được kể về 2 câu chuyện đó cho các bạn.

Câu chuyện đầu tiên tôi nhớ nằm trong quyển sách Tiếng Việt hồi học tiểu học, kể về cô bé Sadako
Sadako lúc đó vẫn còn là một học sinh lớp 6, cô bé có tố chất rất tuyệt vời trong môn điền kinh.. Sadako là thành viên của đội tuyển chạy tiếp sức của trường. chất . Trong khi cuộc sống của cô bé đang an lành thì năm 1954, các căn bệnh quái ác tràn vào người cô bé. Vào năm cô bé tròn 12 tuổi, khi đang tập luyện cho một cuộc thi lớn, Sadako cảm thấy chóng mặt và ngã xuống đường chạy.

Cô được đưa vào bệnh viện. Kết quả xét nghiệm cho thấy cô bé đã mắc bệnh bệnh bạch cầu ác tính hay còn gọi là bệnh ung thư máu. Đó chính là hậu quả của chất phóng xạ còn lại sau khi Mỹ ném bom nguyên tử xuống Nhật Bản. Bác sĩ kết luận rằng Sadako chỉ còn có thể sống được thêm 1 năm, và yêu cầu Sadako phải nhập viện ngay để điều trị.Sadako vẫn nỗ lực quyết theo học một trường trung học nhưng chẳng được bao lâu vì bệnh tình cô bé ngày một trầm trọng.

Cô bé 12 tuổi một lần nghe về truyền thuyết điều ước khi gấp đủ 1000 hạc giấy nên cô đã bắt đầu miệt mài gấp hạc giấy với hi vọng nhanh chóng với đến điều ước nhiệm màu .Khi mọi người biết được câu chuyện của Sadako, cô bé đã nhận được món quà là 1000 con hạc giấy từ Nagoya, do những người yêu thương và đồng cảm với hoàn cảnh của cô. Nhưng Sadako vẫn muốn tự mình xếp 1000 con hạc giấy và cô bắt đầu công việc với ước mong mình có thể quay trở lại với niềm đam mê điền kinh của mình mặc cho những nỗi đau của thể xác.

Do thiếu giấy nên những con hạc mà cô bé gấp đều mỏng manh và nhỏ xíu như sinh mệnh mong manh của cô bé. Lúc này bệnh tình của cô bé ngày càng trầm trọng, cô bé yếu đến mức không thể đi lại được nữa. Mặc cho mọi người khuyên can , cô bé vẫn tiếp tục gấp hạc. Những con hạc tượng trưng cho niềm hi vọng vô bờ bến cho 1 cô bé 12 tuổi. Sadako không bao giờ gấp đủ 1000 con hạc giấy. Cô bé ra đi khi số hạc giấy mới chỉ là 644. Mặc dù vậy, câu chuyện của Sadako đã in sâu vào tâm trí tôi nghị lực phi thường , khát khao sóng mãnh liệt và niềm hi vọng vô bờ bến về một tương lai tươi sáng. ..

Câu chuyện thứ 2 là từ cuốn tự truyện “Totochan- Cô bé bên cửa sổ” của Tetsuko Kuroyanagi ( hiện nay bà là đại sứ thiện chí của UNICEF) . Câu chuyện tuổi thơ của Tottochan ở trường tiểu học Tomoe. Tôi đã đi qua tuổi thơ mình cùng những trang sách kể về cuộc sống của cô bé Tottochan, luôn có hứng thú nhìn vạn vật qua khung cửa sổ, lơ đãng cả những bài giảng của cô giáo. Cô bé bị đuổi học ngay từ những ngày đầu đến lớp nhưng có lẽ, đó lại là điều may mắn khiến cô đến với trường tiểu học Tomoe của thầy Kobayashi . Trường Tomoe có lớp học là những toa tàu cũ, cả trường chỉ có năm mươi học sinh, ai cũng đặc biệt như Totto-chan, thậm chí có cả những em bị khuyết tật. Nhưng vượt qua những trở ngại và khác biệt tính cách, các học sinh ở Tomoe đều hoà hợp với nhau như anh em. Thầy hiệu trưởng Kobayashi là một người tuyệt vời, luôn luôntôn trọng học sinh của mình, luôn để chúng tự do phát huy cá tính,đam mê, khả năng bẩm sinh. Ở Tomoe không có thời khoá biểu nhất định, học sinh thích học môn gì nhất thì cứ tự học môn đó trước và những môn không thích thì học sau cùng. Trường Tomoe bị thiêu rụi bởi một quả bom trong chiến tranh. Tôi nhớ nhất hình ảnh thầy hiệu trưởng đứng lặng yên nhìn những toa tàu cháy rực trong ngọn lửa hung hãn của bom đạn, lúc lâu sau thầy quay sang nói với con trai : “ Ta nên xây lại trường mới như thế nào đây? “

Đó đều là những câu chuyện rất xúc động, khiến ấn tượng về đất nước Nhật Bản in đậm trong tâm trí tôi đến tận bây giờ. Câu chuyện của Sadako cho tôi thêm nghị lực vượt qua những khó khăn thử thách của cuộc đời .Câu chuyện về Tottochan và trường Tomoe lại khơi dậy trong tôi một sự đồng điệu vì tôi tìm thấy một phần nào đó của chính mình trong Tottochan, tôi thấy mình cũng đã từng rất hay sao lãng trong lớp học và ước mong được học tập trong một mái trường lí tưởng như Tomoe…

Đất nước Nhật Bản để lại trong tôi những ấn tượng đẹp. Tôi ngày càng say mê đất nước này. Tôi hình dung một ngày nào đó , đặt bàn chân đến với miền đất của núi Phú Sỹ kì ảo , thưởng thức sự tinh túy của nghệ thuật trà đạo , ngắm những cánh hoa anh đào bay trong gió, khoác lên mình bộ kimono truyền thống. Điều đó mới thật thú vị biết bao! Tôi xem rất nhiều phim hoạt hình của Ghibi và thật sự lôi cuốn bởi từng thước phim. Bộ phim nào tôi cũng xem đến cả chục lần mà vẫn thấy hay. Tôi hào hứng tập vẽ theo những cuốn anime, manga,… Để rồi sau này tôi nhận ra : TÔI YÊU ĐẤT NƯỚC NÀY MẤT RỒI!

Khi đó, tôi chỉ dừng lại là THÍCH được đi du học Nhật Bản, sau một quá trình tìm hiểu về đất nước này, tôi khẳng định với bản thân : tôi MUỐN tới đất nước này, tôi MUỐN học tập ở môi trường này . Còn điều gì tuyệt vời hơn bên cạnh những trải nghiệm về du lịch, văn hóa , con người Nhật Bản, tôi còn có thể được học tập và rèn luyện trong môi trường giáo dục hàng đầu thế giới ? Tôi luôn ngưỡng mộ những thành tựu mà đất nước và con người Nhật Bản đã đạt được. Họ cũng như Việt Nam, trải qua những cuộc chiến tranh khốc liệt, đất nước bị cày nát sau khi 2 quả bom nguyên tử ném xuống Hiroshima và Nagasaki, oằn mình qua những trận động đất, và gần đây nhất là thảm họa kép. Họ lại khiến cả thế giới cúi mình vì vực dậy từ đổ nát. Nhật Bản đã chứng minh cho cả thế giới biết con người có thể trở nên phi thường như thế nào…

Tôi đã từng lang thang khắp các con đường và tự hỏi mình phải làm gì. Làm thế nào để hiện thực hóa giấc mơ du học của mình? Tôi hoàn toàn không có sự chỉ dẫn, k có định hướng rõ ràng. Đọc rất nhiều bài báo trên mạng, hỏi rất nhiều các anh chị đi trước, tôi thấy mình ngày càng bé nhỏ hơn khi du học Nhật Bản thật sự rất khó khăn đối với những đứa gia đình không có điều kiện tốt như tôi. Du học tự túc là điều không thể, nhà tôi lại có đông anh chị em. Tôi bắt đầu tìm một hướng đi khác, săn tìm các học bổng. JICA,AIEJ,ADB, YLP,…Thế nhưng tỉ lệ chọi quá cao và tôi cũng chưa có nhiều kinh nghiệm xin học bổng nên tôi cứ nộp CV , hi vọng rổi lại thất vọng.Tôi lâm vào khủng hoảng tột cùng và nghĩ rằng mình nên xếp xó ước mơ này lại.Sẽ chẳng bao giờ đạt được điều xa vời ấy, Không bao giờ. Sau đó, tôi quyết định sẽ gác lại giấc mơ du học của mình. Tôi nghe theo bố mẹ, thi vào một trường đại học kinh tế.
Mùa hè 2015, tôi không về quê mà ở lại trường tham gia hoạt động của Câu lạc bộ. Tôi tiếp xúc với rất nhiều các bạn sinh viên Exchange trên khắp nơi trên thế giới, Đức, Peru, Hàn Quốc, Trung Quốc, Nga, và cả những bạn Nhật Bản. Tôi biết thêm những con người mới, những câu chuyện mới, chuyện về những chuyến đi, những trải nghiệm,…

Thời gian tiếp xúc với những bạn sinh viên exchange tôi hỗ trợ dạy Tiếng Việt, tôi thân thiết với một nhóm bạn người Nhật Bản. Trong đó tôi thân nhất với ShingoYokochi, hơn tôi 2 tuổi, đang học năm 3 ngành Vật Lí tại đại học Tokuku, Sendai. Shingo có khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi, đáng điệu vụng về nhưng đã lên đến đai đen Karatedo và có điệu nhảy tự chế . Shingo có khả năng mang đến không khí vui vẻ cho tất cả mọi người .Shingo kể tôi nghe nhiều điều tôi chưa từng biết về hơn về đất nước Nhật Bản, giống như cậu ấy đưa cho tôi một chiếc vé du hành đến đất nước mà tôi luôn yêu thích vậy. Shingo kể tể tôi nghe về cảnh đẹp vùng Sendai, dạy tôi ăn sushi đúng cách , học hành như thế nào để đạt được hiệu quả cao nhất, làm thế nào để vượt qua áp lực học tập và công việc,… Tôi lại một lần nữa đắm chìm trong dòng suy tưởng, tôi say mê những điều mới lạ, những chân trời mới vẫn đang chờ tôi một ngày nào đó khám phá…Tôi kể về ước mơ và khó khăn tôi gặp phải khi muốn đi du học Nhật Bản, tôi hỏi cậu ấy, “ Có phải tớ nên bỏ cuộc hay không? “ . Shingo đã nói một câu khiến tôi nhớ mãi. Tôi về nhà và mất ngủ, tôi thao thức suốt đêm nhìn lên trần nhà .Tôi cảm tưởng một ngọn lửa tưởng đã tắt từ lâu nay bỗng dưng nhen nhóm trở lại. Câu nói của Shingo vẫn còn văng vẳng bên tai : “ Có lẽ cậu đã từng cố gắng, nhưng vẫn chưa đủ! Nhiều người bỏ cuộc ngay khi thành công đã kề bên !”

Tôi bắt đầu trở lại với những quyển sách học tiếng Nhật mà tôi đã từng vì nhiều lần không học thuộc được từ mới mà tôi chán nản chán nản bỏ một góc giá sách. Tôi follow trở lại những trang cung cấp thông tin về các học bổng du học Nhật Bản, Tôi tiếp tục đầu tư tốt hơn cho CV của mình, tham gia nhiệt tình nhiều hoạt động xã hội hơn, học tập tốt hơn ở trường đại học, không ngại tham gia các cuộc thi mà tôi thấy trên sách báo. .. Và tôi vẫn chờ đợi cơ hội để một ngày nào đó săn được học bổng để lấy tấm vé đến Nhật Bản.

Du học Nhật Bản đã không chỉ là ước mơ của tôi, nó đã biến thành động lực khiến tôi thay đổi cái nhìn về cuộc sống. Có thể tôi sẽ không đạt được nguyện vọng du học Nhật Bản, nhưng khi nhìn lại, tôi sẽ không hối tiếc vì mình đã từng hết sức cố gắng , nỗ lực để theo đuổi giấc mơ của mình. Tôi sẽ không hối tiếc vì đã dũng cảm “chiến đấu” thật bền bỉ cho ước mơ. Và hãy nhìn lại xem, dù vẫn chưa apply thành công cho học bổng nào, nhưng tôi đã và đang học được thêm một ngôn ngữ mới, biết thêm nhiều điều mới, phấn đấu để bản thân ngày càng hoàn thiện hơn.Ước mơ chỉ dừng lại ở mơ ước nếu chỉ dừng lại ở đó , phải thức dậy để hành động, không ngừng tìm kiếm những cơ hội cho bản thân.

“Một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra”.

Những người đang cùng hoàn cảnh với tôi, các bạn hãy tiếp tục cố gắng, biết đâu một ngày nào đó, kì tích sẽ xuất hiện! Một khi đã có trong mình một ước mơ, hãy
nuôi dưỡng nó để nó luôn sống trong bạn!

Tôi thật sự cảm ơn Shingo vì đã thắp sáng ước mơ du học ngày nào trong tôi. Tôi nhớ cậu ấy từng nói rằng : “ Dù gì cậu cũng nên đến Nhật Bản đề gặp lại tớ làn nữa chứ? Đừng có bỏ cuộc đấy! ” . Thế nên tôi nhất định phải tới Nhật Bản để gặp tận mặt và nói lời cảm ơn với bạn ấy nữa!
Nhật Bản, hãy chờ tôi nhé!

(Bắt đầu giấc mơ du học từ việc tìm hiểu các bước du học!)

Tác giả : Phan Thị Ngọc Lan

Bài dự thi Scholarship Horizon Contest 2015