1 y1 YRe3FyVrNrtb UVQWcA Tin tức

Bằng Nghệ thuật của tôi không làm nên tài sản, nhưng giá trị của nó là không thể đo đếm được

Bronx01-1400-xxx_q85Những số liệu mới cho thấy việc nam sinh tốt nghiệp các ngành khoa học xã hội, nhân văn có thu nhập thấp hơn so với những người không bằng cấp trở nên quen thuộc- Nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ điều mà tôi yêu.

Năm tôi 29 tuổi, anh rể tình cờ nói với tôi: “ Sẽ thật tốt nếu một ngày em có thể  vận dụng  những gì em đã được học“. Tôi đã có bằng thạc sĩ văn chương ( MA) ngành viết sáng tạo, như những gì tôi quan tâm, tôi sử dụng nó hàng ngày – đọc tiểu thuyết, cố gắng viết tiểu thuyết, tranh luận về chính trị, phiên dịch ý nghĩa phụ đềphim Pháp, và nhìn chung  luôn dẫn đầu trong các bài kiểm tra . Nhưng anh rể tôi, đã rời trường học khi mới 18 tuổi, không hiểu tại sao,với vai trò là một nhà báo, tôi đã mang về nhà ít hơn một nửa số lượng anh kiếm được trong nền công nghiệp nhà hàng – khách sạn.

Tôi đã nghĩ về nhận xét của anh rể trong tuần đó khi mà Viện nghiên cứu tài chính (IFS) công bố số liệu cho thấy rằng, trung bình, nam sinh tốt nghiệp ngành nghệ thuật  kiếm được ít tiền hơn ở tuổi 29 so với các sinh viên chưa tốt nghiệp. Sinh viên tốt nghiệp tại cùng một độ tuổi nhìn chung chỉ kiếm được 6% nhiều hơn so với người không bằng cấp . Với nữ giới, số liệu là 26%, nhưng tăng trưởng thu nhập cho phụ nữ nói chung là thấp hơn, vì vậy lợi ích từ việc đi học đại học cũng tốt hơn.

Các số liệu IFS đã đưa ra một phản ứng có thể dự đoán được từ bộ trưởng các trường đại học Sam Gyimah, người đã trích dẫn “ một nhóm các khóa học tại những trường đại học cố định không mang lại kết quả tài chính cho sinh viên” và cảnh báo lệnh trừng phạt cho các tổ chức không ủng hộ việc cải thiện sinh viên  ” . Tuần trước, Amanda Spielman, Chánh Thanh tra của các trường học tại Anh, buộc tội các trường đại học tiếp tục trao “ hy vọng giả” cho sinh viên trong các khóa học khiến họ trở nên có triển vọng trong việc làm không thực tế các ngành công nghiệp sáng tạo.

Cuộc  tấn công bằng nghệ thuật này cũng như ý tưởng nghiên cứu vì lợi ích của riêng nó, đặt ra những câu hỏi căn bản về những gì chúng ta muốn từ giáo dục và cuộc sống. Trong những điều khoản đó, anh rể và tôi là những ví dụ khá cực đoan. Theo như vợ tôi, anh ấy lo lắng về những kế hoạch tiền phụ cấp vào tuổi 15, trong khi đó tôi đã lớn lên trong một gia đình nghệ sĩ, nơi mà ý tưởng  bất kỳ ai cũng nên dành thời gian để làm  những việc họ không thích là  đáng bị nguyền rủa.

dXERtnnbslS5WyLNIBVV_A2FPainting_students_art_league_school

Năm 2006, ở tuổi 25, tôi đã rời khỏi Đại học Manchester, đến Oxford  và trung tâm việc làm Rusholme, và ký hợp đồng. Chẳng có gì là sai trái với điều đó cả, nhưng tôi chấp nhận nó, trong thời đại tín dụng toàn cầu và chi phí sinh hoạt cắt cổ. Nó đơn giản không phải là một lựa chọn cho sinh viên tốt nghiệp ngày nay. Tôi nhận ra cuộc sống bao gồm cả thiếu thốn và việc làm có ích có thể dạy chúng ta về việc hợp tác với người khác, giá trị thời gian và độc lập tài chính. Nhưng công việc đó phải có ý nghĩa và không phải những việc nhảm nhí của trào lưu xã hội, để lại “một vết sẹo trên tâm hồn tập thể của chúng ta”, theo nhà nhân chủng học David Graeber.

Tôi đã có thể học một văn bằng ngành nghệ thuật mà không xem xét khả năng kiếm tiền , và lý do tương tự khiến tôi có thể cam kết xây dựng sự nghiệp như một nhà văn là gia đình của tôi. Bố mẹ tôi không giàu có nhưng họ thấm nhuần trong tôi sự tự tin để  trụ vững trên đường đời, tập trung vào cái quan trọng và tin rằng những điều đó sẽ diễn ra tốt đẹp. Một lý do cho điều này là những bài học họ học được từ  nền giáo dục nghệ thuật trợ cấp những năm 1960 và 70.

“Câu hỏi về việc ai sẽ là người nói và tại sao là câu hỏi duy nhất” viết bởi nhà văn nữ quyền Chris Kraus. Bằng Nghệ thuật mang đến cho sinh viên những kĩ năng nói và kiểm soát thời gian của họ – đó là thứ hàng hóa quý giá nhất – tìm ra những gì họ muốn nói và làm thế nào để nói. Việc nghiên cứu Freud hoặc đọc James Joyce ,Toni Morrison cho lần đầu tiên sẽ giới thiệu cho sinh viên những ý tưởng thách thức nhận thức cũng như sự đồng thuận của xã hội xung quanh các sinh viên đó. Có lẽ đó là lý do tại sao những người nắm quyền lực cố gắng khiến bằng Nghệ thuật trở nên không quan trọng.

462

Trong năm tới, sẽ được một thập kỷ từ khi anh rể tôi nói rằng anh ấy hy vọng tôi có thể chắc chắn việc sử dụng cái mà tôi học được. Với việc giảm phí và thu hẹp các tờ báo, việc viết tự do trở nên dễ dàng hơn nên thu nhập của tôi khó có thể tăng tốc trong khoảng thời gian từ giờ về sau. Trường đại học tôi theo học, và các giảng viên đã dạy tôi ở đó, có đáng bị đổ lỗi? Không. Những bài học tôi học được từ họ đã giúp tôi chịu được những khó khăn và tận hưởng những phần thưởng, về con đường tôi đã chọn. Đó là một trong nhiều cách mà tôi sử dụng cái mà tôi đã học được.

Người dịch: Phạm Mai Linh

Nguồn: theguardian