Câu này tôi viết phải không nhỉ? Có thể lắm. 2014 với tôi là một năm nhiều biến động. Những nền móng trong cuộc sống quanh tôi đang đổ vỡ quá nhanh, tôi không thể nào ổn định chúng lại được nữa.
Việc đã giúp đỡ tôi chính là chiếm lấy quyền kiểm soát. Ý tôi không phải kiểm soát những thứ đang đi chệch hướng. Hầu hết những việc ấy không thể kiểm soát được.
Tôi nghĩ đấy là nơi mọi người đi sai hướng: họ nhận ra rằng tất cả những vấn đề đều đang phá hoại khả năng kiểm soát của chính mình, khiến họ thấy mình như những viên đạn bay đi không biết phương hướng, và họ biết mình sẽ thấy tốt hơn nếu có thể chiếm lại quyền kiểm soát số phận. Nhưng sau đó họ lại nghĩ, “Làm sao tôi có thể kiếm soát những thứ không kiểm soát được? Tôi không thể khiến vợ cũ của mình quay lại. Tôi không thể buộc ông chủ không sa thải tôi. Tôi không thể khiến căn bệnh ung thư của mình biến mất…”
Họ cũng nhận ra rằng họ không thể nhảy từ địa ngục lên thiên đàng: “Bạn có biết điều gì làm tôi thấy tốt hơn sau khi mất việc không? Đó là tìm được một công việc tốt hơn. Nhưng tôi không biết làm điều đó như thế nào, nên chắc là tôi tiêu rồi.”
Tại thời điểm này, họ sẽ có những ý nghĩ rằng: “Mình không thể sửa chữa những sai lầm đã gây ra, và cũng không thể làm cho những thứ khác đi đúng hướng… Mình không thể kiểm soát bất cứ thứ gì. Mình chỉ là một nạn nhân dưới sự bất thường của vủ trụ.” Đó chính là cảm giác tồi tệ nhất. Bản ngã của bạn biến mất và bạn trở thành một con rối của sự ngẫu nhiên bẩn thỉu.
Tôi đã từng nghĩ theo cách đó. Rồi một tuần nọ, ngay giữa mớ hỗn độn bẩn thỉu ấy, tôi nói với vợ tôi: “Đi Boston xem mấy con rùa khổng lồ đi!” Cả hai chúng tôi đều yêu thích động vật ở dưới nước, và có một công viên thủy sinh khá lớn ở Boston.
Vấn đề của chúng tôi ngay lúc này chính là tài chính, vì vậy chuyến đi phải thật ít tốn kém. Chúng tôi đã tìm được một phòng cho thuê giá rẻ trên airbnb, mua một vài vé xe buýt giảm giá và đi vào cuối tuần. Chỉ một tuần. Nhưng chúng tôi đã lên kế hoạch cho mọi thứ chúng tôi muốn làm và chúng tôi đã làm được.
Những con rùa rất tuyệt, nhưng có thứ thậm chí còn tuyệt vời hơn đó là tôi đã kiểm soát được một phần nhỏ khía cạnh cuộc đời mình. Và chiến thắng nhỏ đó đã tiếp thêm cho tôi một chút sức mạnh mới.
Tôi sẽ không nói dối bạn và tuyên bố rằng tôi đã giải quyết hết tất cả mọi vấn đề hiện có. Sẽ mất vài năm để tôi tự kéo mình ra khỏi hố sâu mà tôi đang mắc phải. Nhưng mỗi lần tôi “kiểm soát được” thêm một tí gì đấy, thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.
Dưới đây là công thức:
- Kiểm soát những khía cạnh nhỏ của cuộc đời bạn, những khía cạnh không liên quan gì đến những vấn đề mà bạn đang gặp phải. Nếu bạn không đủ tiền đi đến Boston (hay không phải là người yêu thích rùa biển), hãy xem một bộ phim ở nhà và mời một vài người bạn đến xem cùng, đi học nấu món Thái, tập chạy bộ và tăng dần khoảng cách đến khi bạn có thể chạy năm dặm… hay bất cứ thứ gì cũng được.
- Không được tìm cách trốn tránh thực tại! Hàng giờ xem chương trình tivi thực tế có thể làm bạn tạm quên đi những vấn đề của mình, nhưng chỉ khi bạn đang xem tivi thôi. Chúng sẽ trở lại khi bạn tắt tivi. Bạn sẽ không nhận được bất kì một sự kiểm soát nào với những hoạt động thụ động đâu (Ma túy và rượu bia cũng không phải là vật thay thế cho việc nắm quyền kiểm soát, và chúng còn tạo thêm nhiều rắc rối khác nữa nếu bạn không cẩn thận)
- Đừng hy vọng điều này sẽ giải quyết vấn đề giúp bạn. Không phải vậy đâu. Điều nó có thể làm là giúp bạn khôi phục một tí quyền kiểm soát cuộc sống bản thân. Đó là bước đầu trong việc giải quyết những vấn đề. Nhưng 9 bước còn lại đừng trông đợi vào nó, bạn phải tự bước thôi.
Và đây là một bức ảnh của vợ tôi trong những tháng tồi tệ nhất 10 năm qua:
Đôi nét về tác giả
![]() |
Marcus Geduld Đạo diễn, lập trình viên, giáo viên, nhà văn Thích khủng long. Tác giả có nhiều lượt xem nhất trong hơn 81 lĩnh vực trên Quora, đặc biệt là Ý chí và Đam mê. |
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.