chon truong Tin tức, Góc chuyên gia

Phải chăng các trường đại học ở Mỹ đang “vô đạo đức”?

Vào thế kỷ 17, 18, 19, phần lớn các trường đại học Mỹ được thành lập với một sứ mệnh nhằm nâng cao nhân cách của sinh viên. Trong thời kì thuộc địa, khoảng ¼ số sinh viên trở thành các mục sư, dành trọn cuộc đời mình truyền bá Mười lời răng dạy của Chúa. Các trường đại học ngày càng được dân chúng ủng hộ phần lớn vì đây được coi là những nơi ưu tú, phát triển nhân cách của công dân, góp phần tạo nên một xã hội công bằng và trật tự.

Thế nhưng, khi tôi nghiên cứu về các trường đại học ngày nay, tôi nhận thấy rất nhiều ví dụ về những hành vi vô đạo đức, trái với đạo lý. Trường học trở thành nơi giả tạo hơn là nơi mà những tấm lòng khoan dung cố gắng phát triển xã hội. Tôi sẽ đưa ra cho các bạn 5 ví dụ sau đây.

college-in-america

Đầu tiên, một số trường đại học tối đa hóa lợi nhuận bằng cách “chiêu sinh” các học sinh yếu kém, khó có khả năng tốt nghiệp và sẽ phải nộp nhiều tiền.

Theo thống kê của Cục Giáo dục Đại học Hoa Kì, Đại học Chicago State và University of the District of Columbia có tỉ lệ tốt nghiệp trong vòng 6 năm thấp hơn 20%. Mức lương trung bình của một sinh viên sau khi tốt nghiệp Đại học Central State thấp hơn 25.000 USD một năm, chỉ tương đương với mức lương của một người vừa tốt nghiệp cấp 3. Vậy có thực sự hợp lí và “nhân nhượng” khi tuyển sinh những học sinh yếu kém trong khi kết quả lại là thất bại, thất nghiệp và nợ nần chồng chất? Những trường đại học này có thực chất “giúp đỡ người nghèo” và “phổ cập giáo dục” hay họ chỉ lừa lọc, tạo áp lực về mặt tài chính và tâm lí cho phần lớn học sinh để tạo ra “công việc ổn định” cho nhân viên nhà trường?

ct-perspec-aj-speech-0707-jpg-20140705

Thứ hai, một số trường đại học có những lớp học rẻ tiền để dạy một số lượng lớn học sinh, giúp các giáo viên có lương cao nhưng công việc lại nhẹ hẳn đi.

Tại nhiều trường đại học nghiên cứu, các giáo sư toàn thời gian chỉ lên lớp 3 tiếng 1 tuần, thường chỉ đủ thời gian để viết ra một vài ghi chú cho những bài báo khoa học mà ít sinh viên nào đọc. Các giáo sư phụ và sinh viên cao học là người giảng dạy chủ yếu, thường giảng dạy hơn 100 sinh viên. Sự dư thừa nhân viên nhưng lại ít công việc giảng dạy đã giúp các trường đại học giàu có phát triển, có thêm tiền bằng việc mở ra các lớp học dành cho giai cấp “vô sản”.

Thứ ba, các sinh viên sau khi tốt nghiệp thường được “khuyến khích” học thêm các chương trình tiến sĩ kéo dài hơn 8 năm, để rồi cơ hội nghề nghiệp lại bị hạn chế.

Những chương trình này thường tốn rất nhiều thời gian bởi vì các nghiên cứu sinh bị buộc phải dạy các sinh viên yếu kém, như đã nói ở trên. Các giáo sư lâu năm thường dành khoảng thời gian ít ỏi ở các buổi seminar với sinh viên cao học, và thương ngó lơ những cử nhân tương lai.

Thứ tư, tại các trường đại học lớn, các giải đấu thể thao mang tính chất thương mại giữa các trường đại học dẫn đến việc bóc lột sức lực các vận động viên trẻ để đem lại nguồn thu nhập cho các huấn luyện viên và quản lí.

Những vận động viên này thường sẽ không thể học tốt bởi vì họ dành quá nhiều thời gian cho việc luyện tập, và thường có nguy cơ chấn thương, đôi lúc ảnh hưởng tới khả năng nhận thức lâu dài.  Ngoài ra, các scandal cũng như ưu tiên vật chất cho các vận động viên thường dễ dẫn đến hối lộ. Các trường đại học lớn với nhiều tai tiếng như North Carolina, Penn State lại chỉ bị phạt nhẹ bởi NCAA, liên đoàn thể thao các trường đại học. Ban lãnh đạo nhà trường ngó lơ việc cải cách hệ thống này.

Related image

Thứ năm, các trường đại học đã và đang cố tình sử dụng một hệ thống hỗ trợ tài chính nhằm tăng học phí, để rồi mọi quyền lợi đều hướng về nhân viên trường.

Một nghiên cứu mới đây của ngân hàng dự trữ liên bang New York và Viện Nghiên cứu kinh tế quốc gia chỉ ra điều này. Các nhà lãnh đạo giáo dục xem sinh viên là nguồn tiền dồi dào để “hỗ trợ tài chính” cho chính bản thân mình.

pagina211-1

Nói đi cũng phải nói lại, hiện nay có rất nhiều nhà giáo tâm huyết góp phần vào phát triển một thế hệ người Mỹ có văn minh và giáo dục tốt. Tôi nhớ đến Charles Ping, người hiệu trưởng tuyệt vời nhất mà tôi từng làm việc cho, tuy 87 tuổi và bị khuyết tật, ông vẫn đến văn phòng hàng ngày và làm việc với các sinh viên giỏi nhất của đại học Ohio. Tôi ngưỡng mộ Wick Sloane, CFO tại một trường đại học danh tiếng đã trở thành một giáo sư dạy tiếng Anh cho những học sinh yếu tại một trường đại học vô danh ở Massachusetts.

Giáo dục đại học luôn có những con người tốt và kẻ xấu. Tuy nhiên, những “tội ác” thì được người ta chú ý nhiều hơn, và cũng đáng kể hơn, và đang góp phần làm mất niềm tin công chúng vào giáo dục Hoa Kỳ.


Người dịch: Nguyễn Hữu Hoàng Hải

Nguồn: Forbes.com