Khi nói chuyện với mấy đứa Nhật tôi quen, tôi chẳng bao giờ thoải mái vì có cảm giác mình

Nhưng tôi còn sướng hơn người khác là bập bẹ được mấy câu, còn đi ngân hàng làm thủ tục, đi lạc thì còn hỏi đường được. Mấy anh sang làm Thạc sỹ Tiến sỹ bằng tiếng Anh đều đồng ý rằng phải biết tiếng Nhật thì mới sống vui được. Chỉ biết tiếng Anh thì chỉ “sống” được mà không “vui” được.
Hôm lên Tokyo chơi ngủ nhờ nhà anh N., anh tâm sự anh hàng ngày sống như địa ngục, sáng lên trường làm việc tối về nhà ngủ. Anh chỉ muốn mau chóng lấy được bằng rồi về Việt Nam được ngày nào sớm ngày đấy. Còn anh P., anh muốn đón mẹ sang chơi, nhưng mà mẹ không biết tiếng “sang đây khác gì đi tù” (nguyên văn).
Vượt qua stress
Tôi stress. Có lúc tôi cảm thấy hơi ghét những bạn Nhật kia một chút. Họ tỉnh bơ nói chuyện với nhau trong sự có mặt của tôi. Họ nhìn về phía tôi và nói gì đó với nhau mà tôi không hiểu, còn cười nữa. Tôi ức chế lắm.
Nhưng mà tôi cứ đi chơi với họ. Có hội uống rượu, tôi tham gia – chỉ để uống rượu, vì tôi chẳng nói được lời nào mà. Câu lạc bộ tổ chức đi chơi, mỗi người đóng 150USD, tôi đi, đi ngắm cảnh thăm thú.

Việc chăm đi chơi và cố gắng tham gia đủ thứ hoạt động cùng với thanh niên Nhật đã giúp tôi dần vượt qua stress.
Sau 1 năm chăm đi chơi với người Nhật, tôi bắt đầu nghe và hiểu những gì thanh niên Nhật nói với nhau. Thực ra họ cũng chỉ lặp lại mấy mẫu câu đơn giản – thường là những mẫu câu “mốt” phổ biến qua TV, truyền miệng… Như kiểu “ngố vãi lúa”, “hay vãi lúa” từng nổi một thời ở Việt Nam, hay “bỗng dưng muốn ấy”, “bỗng dưng muốn hát”… bây giờ. Dĩ nhiên những mẫu câu này tôi chưa bao giờ được học trong sách vở.
Tôi nghĩ rằng, với người thường phải mất ít nhất 1 năm mới có thể nói chuyện bình thường với thanh niên bản xứ được. Trong thời gian này, bạn sẽ rất ức chế, cảm thấy rất bất lực, nhưng hãy cố gắng vượt qua nhé. Vì ai cũng trải qua giai đoạn này mà.
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.