Cách đây 17 tháng, khi một mình loay hoay với mấy chục kí hành lý ở sân bay Heathrow sau chuyến bay dài hơn 16 tiếng đồng hồ, ngồi trên coach trở về trường với hai hàng nước mắt lã chã, cảm giác đầu tiên của tôi khi bước đến nước Anh là muốn trở về nhà.
Thế mà sau một năm và bốn mùa UK, UK từ xa lạ thành thân quen. Đôi chân đã đi suốt dọc chiều dài đất nước. Không còn mong ngày về như đã từng. Không còn mong trở về như đã từng.
Tôi nhớ như in những chiều đi học về vừa đi vừa khóc, không biết mình sẽ bắt đầu từ đâu và học như thế nào. Nhớ cảm giác ban đầu mệt mỏi khi ngày ngày phải nghe một thứ ngôn ngữ khác không phải tiếng mẹ đẻ. Nhớ những đêm thức trắng làm bài kịp deadline, ôn thi. Nhớ cảm giác rưng rưng khi nộp Dissertation “đứa con tinh thần” suốt ba tháng trời. UK sau một năm là nhưng đồng tiền làm thêm ít ỏi, là cảm giác nghẹn ngào khi cầm bằng Master trong tay – kết quả của một năm dài cố gắng. Nhưng những UK cho tôi, Southampton cho tôi nhiều hơn gấp vạn lần một tấm bằng.
Đất nước này dạy tôi nói cảm ơn và xin lỗi nhiều hơn. Đất nước này dạy tôi cách lớn lên và trưởng thành mà không có gia đình bên cạnh. Southampton này không chỉ cho tôi kiến thức mà còn tạo cơ hội cho tôi trải nghiệm cuộc sống du học một cách trọn vẹn nhất. Ngoài việc học, tôi tham gia vào các hoạt động ngoại khóa của trường như International Welcome Week – Chào đón các bạn sinh viên quốc tế cho kì học mới. Thật vui khi được dùng chính những kinh nghiệm của bản thân để trấn an và giúp đỡ các bạn sinh viên mới cùng chung cảnh xa nhà vì chính tôi cũng có những bỡ ngỡ tương tự khi đến với UK. Hay Open Days – ngày hội định hướng nghề nghiệp cho học sinh cấp III cũng là một event của trường để lại cho tôi nhiều kỉ niệm. Khi được hỏi “What is your ambition?” các bạn học sinh đang độ tuổi trưởng thành không ngần ngại chia sẻ ước mơ của mình. Bên cạnh những ước mơ lớn lao như ‘thay đổi thế giới’…cũng có những ước mơ thiết thực hay hài hước ‘trở thành một y tá nhi’, ‘trở thành một giáo viên dạy tiếng Anh cho trẻ em ở Châu Phi’ hay ‘vui vẻ mỗi ngày’, ‘trở thành bố của hai đứa trẻ con’….Tôi hay gọi đùa event này là ‘Ngày hội toàn dân Southampton đưa con đến trường’ vì event nhận được sự quan tâm của đông đảo phụ huynh và học sinh, điều này chứng tỏ ở đất nước nào thì vào Đại học luôn mốc sự kiện quan trọng đánh dấu sự trưởng thành của con cái. Niềm vui khi được tham gia các hoạt động ngoại khóa này khiến tôi có thêm cơ hội luyện tập tiếng Anh, được hiểu hơn về văn hóa giáo dục của UK và có thêm chi phí trang trải cho cuộc sống. Qua mỗi event của trường, tôi có thêm nhiều điều bổ sung vào CV của mình vì thế tôi mạnh dạn đăng kí cho các hoạt động sau, có những lần thành công và có cả thất bại, cuối cùng tôi được trở thành 1 trong số 76 Student Ambassadors của năm học.
Cuộc sống du học cho tôi nhận ra ở đâu thì cũng có niềm vui và nỗi buồn, ở đâu cũng cần sự cố gắng. Hóa ra xa nhà cũng là một thử thách. Có những lúc ngồi xe bus nhìn loanh quanh thành phố chợt nghĩ “Sau này khi trở về Việt Nam, mình sẽ nhớ đường phố Southampton lắm, nhớ những năm tháng sống một mình ở UK lắm”.
Bây giờ, khi những ngày gắn bó với Southampton chỉ còn đếm ngược, ngồi trên bus về nhà sau một ngày làm dài, tôi không còn tranh thủ chợp mắt cho đỡ mệt nữa, tôi đảo mắt nhìn quanh Southampton – thành phố tôi sống suốt 17 tháng nay, như cứ sợ sau này nó sẽ khác.
“Trước những đổi thay rồi ai cũng khác. Thành phố ít nhiều cũng không còn như trong kí ức của một thời từng yêu”
Southampton nơi tôi ở, không có những kiến trúc cổ kính như những gì người ta biết về nước Anh. Thành phố này là minh chứng cho cuộc thế chiến với những lâu đài và tường thành dang dở. Một ngày cuối tháng chín, khi chiếc taxi đưa tôi từ nhà ga về trường, băng qua những con đường rộng dài, rợp lá, mở ra trước mắt tôi những khung trời thật khác, tôi biết mình sẽ yêu Southampton bằng cách này hay cách khác. Khi không thể “đòi hỏi” quá nhiều ở thành phố mình đã chọn, tôi tập yêu Southampton bằng những gì Southampton vốn có. Tình cảm tôi dành cho nơi này nhiều hơn bởi Hội sinh viên Việt Nam ở đây rất thân thiện và nhiệt tình, mọi người giúp đỡ, đùm bọc nhau bằng tình cảm chân thành của những sinh viên xa xứ. Chính vì thế những dịp lễ tết truyền trống tuy cách gia đình hàng nghìn km nỗi nhớ nhà cũng vơi bớt bởi những mâm cỗ hoành tráng “made by Vietnamese Sotoners”.
“Tưởng tượng nổi không mình sắp rời khỏi Southampton luôn rồi”
Có lẽ khác với những bỡ ngỡ của ngày đầu đến Southampton, sẽ không còn là nước mắt của người ra đi, sợ sệt với đầy bỡ ngỡ. ngày về sẽ là 1 tâm thế khác, tự tin và trưởng thành hơn rất nhiều với nhiều nuối tiếc. Sẽ là một chuyến xe đưa tôi rời xa thành phố này, bỏ lại sau lưng cả một hành trình dài đầy ắp kỉ niệm. Nhưng tôi có một niềm tin tôi sẽ quay trở lại Southampton, quay lại để tìm chính mình trong những ngày trẻ, những ngày có nước mắt có nụ cười, có nhiều nhiều cố gắng.
Kể về UK tôi kể bằng bốn màu. Mùa thu với những khoảng trời vàng rộm, cả thành phố như được nhuộm vàng, khi đi giữa mùa thu nước Anh, tâm hồn con người không khỏi bâng khuâng và lơ lửng. Thế nhưng mùa thu vàng vội nhường chỗ cho mùa đông dài với những cơn mưa đá trắng xóa và tuyết trắng, găng tay, khăn quàng, mũ len… giữ ấm cho một thân nhiệt, nhưng tôi còn phải giữ lửa cho một trái tim để tiếp tục hành trình UK. Đi qua cái lạnh lẽo của mùa đông, những mùa hoa UK nở rộ vào mùa xuân, đem lại cảm giác tươi mới khi màu hồng phơn phớt của hoa anh đào nở rợp những con đường. Và đến Anh đi để tận hưởng những mùa hè bất tận, mùa của những cánh đồng Lavender tím biếc bạt ngàn.
Du học là gì? Du học là đi xa để học. Còn với tôi, để khám phá và hoàn thiện bản thân mình, để thực hiện ước mơ tuổi trẻ. Một năm, tôi đã viết xong Hành trình UK của riêng tôi. Quả thực UK chính là cơ hội cũng như thử thách cho bản thân, thì sau một năm tôi tự tin khẳng định rằng tôi đã có đủ bản lĩnh để viết nên những trang đời trên nước Anh đẹp nhất cuộc đời mình!
—
Nguyễn Mỹ Huyền Anh
Thời gian học tập tại UK: 2013-2014
Khóa học và trường học tại UK: MSc International Management – University of Southampton.
Trả lời
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.