69083985 budapest Tin tức

Không ai đánh thuế ước mơ

Toà nhà quốc hội Úc, Ảnh sưu tập
Toà nhà quốc hội Úc, Ảnh sưu tập

Hà Nội một chiều mưa !
Tí tách…tí tách những giọt mưa xen lẫn những tia nắng tàn còn vương lại của buổi chiều thu ….Và cơn mưa lại rơi trên con đường quen thuộc ấy, mùi của nắng, của mưa quyện hòa cả mùi hoa sữa khiến tôi không muốn trở về nhà sau giờ tan trường, tôi tạt vào quán café quen thuộc, du dương với bản nhạc không lời của Richard Clayderman và tìm sự tĩnh lặng trong tâm hồn …
Thấm thoắt đã bốn năm trôi qua, bốn năm vẫn chốn cũ này tôi phải sống độc lập và bon chen trong xã hội này, bốn năm cho tôi biết thế nào hương vị của mùa thu Hà Nội và nhiều năm ấp ủ giấc mơ của mình- giấc mơ du học. Năm nay tôi 22 và đã là sinh viên năm cuối, chỉ vài tháng nữa thôi tôi chẳng biết mình còn có được hưởng thụ như hôm nay không nữa. 22 tuổi tôi cũng như các bạn lo lắng về công việc, ra trường làm gì? Ở đâu? Cuộc sống, tương lai như thế nào, tôi sẽ phải bươn trải, sẽ phải bản lĩnh để đi tiếp hay dừng bước đây? Tâm sự của một cô sinh viên năm cuối như tôi vậy đấy. Lúc nào tôi cũng ngổn ngang đầy những suy nghĩ nhưng không bao giờ có đáp án cả. 22 tuổi, tôi vẫn mơ mộng hão huyền nhưng có lẽ ước mơ du học luôn khiến tôi theo đuổi không ngừng. Tôi mơ mình sẽ được đặt chân đến nước Úc xinh đẹp – không phải đơn thuần để du lịch hay khám phá mà ở nơi ấy tôi mong muốn được học tập và sinh sống. Bởi vậy nó luôn độc chiếm vị trí quan trọng trong trái tím của tôi. Những dòng tâm sự này tôi muốn gửi đến những ai cùng hoàn cảnh như tôi để họ dám ước mơ, gửi đến gia đình tôi giống như những điều tôi muốn bộc bạch với ba mẹ.
Trở lại với chính mình, đi du học có thể dễ dàng với nhiều người nhưng lại thật xa vời với tôi. Năm 3, thấy các bạn trong khoa lần lượt làm thủ tục du học tôi đã khao khát như vậy. Tôi cũng muốn mình có cơ hội được đi xa, tôi nhen nhóm ước mơ đó từng ngày. Lúc ấy tôi cực ghét học trên lớp, tôi chán với cách dạy trong hệ thống đại học, tôi muốn nhanh ra trường để được đi, có những khi tôi hối hận vì đã thi đại học.
Nhưng điều kiện gia đình không cho phép, mẹ lúc nào cũng ốm yếu, lương ba mẹ chẳng đủ trợ cấp cho tôi học hành bên ấy vì vậy cả nhà tôi phản đối rất gay gắt.Tôi biết ba mẹ tính toán rất kĩ. Tôi cũng không thể đi nếu không có khối tài sản kếch xù. Tuy vậy, cho đến nay tôi vẫn âm thầm tìm kiếm thông tin về nước Úc, cả tháng trời tôi ôm cái điện thoại nghiên cứu về điều kiện du học, học bổng phi chính phủ hay trợ cấp của cấc trường bên Úc, môi trường sống và học tập bên đó, làm thế nào để tối thiểu hóa mọi chi phí. Trang cá nhân facebook của tôi là hàng chục chia sẻ của các vị tiền bối đi trước về việc luyện thi IELTS cũng như du học, tôi cũng hồi hộp theo dõi kết quả xin học bổng của các anh chị và mơ rằng mình cũng một lần như thế.
Quyết tâm là vậy, nhưng khi nhìn vào thực tế bản thân tôi lại muốn vỡ òa. Dường như tôi chỉ đắm chìm trong sự hão huyền mà không hành động dứt khoát. Cho đến khi tôi chợt nhận ra mình chẳng có gì để thuyết phục ba mẹ, ngay một tấm bằng IELTS tôi cũng chưa hoàn thành, vài tháng nữa đã phải ra trường nhưng tôi phải chạy đua với biết bao nhiêu thứ: bảng điểm chuyên ngành, việc tham gia các hoạt động, việc học tiếng anh…. Tôi hoang mang, thấy mình thất bại, tôi muốn gục ngã và từ bỏ hết nhưng hỏi lại ý trí mình tôi đã thực sự nỗ lực chưa, tôi đã đi được bao nhiêu mà mệt, mà dừng chân…? Lần đầu tôi thấy mình là kẻ thua cuộc, thậm chí tôi còn cân nhắc, đắn đo cho quyết định của mình nữa. Khát khao được đi du học dù có lớn đến đáu nhưng chính tôi vẫn còn đang do dự…Tôi sợ nếu tôi đi tôi sẽ học như thế nào khi giáo dục của họ khác hẳn với Việt Nam, nên học tiếp hay học lại đại học bên ấy, phải chọn trường nào cho hợp lí, tôi phải sống xa ba mẹ, khi ốm đau, khó khăn về tài chính tôi biết xoay sở như thế nào? Liệu một mình tôi có thể chống trọi với sự khắc nghiệt của cuộc sống bên đấy về mọi mặt và hơn hết là ba mẹ có đủ khả năng lo cho tôi đi hay không? Sang bên ấy không đơn thuần là học, tôi còn phải lo kiếm tiền trả nợ, áp lực vô cùng, liệu tôi có cam được không, đến lúc này thực sự tôi không muốn làm gánh nặng cho ba mẹ.
Bao nhiêu sự chất vấn là bấy nhiêu sự suy nghĩ, tôi biết những lí do ấy chỉ ngụy biện, bao nhiêu người còn khó khăn, họ phải hi sinh bao nhiêu thời gian và sức lực cae tuổi thanh xuân mà họ vẫn làm được còn tôi thì viện cớ này nọ…Bao nhiêu thứ khiến tôi chùn bước và không làm được gì, tôi trách bản thân mình vì lúc nào cũng do dự, trách mình bỏ lỡ những năm tháng qua đã không cố gắng thực sự.
Thế đấy, nhưng tôi chợt nhận ra mình vẫn còn cơ hội, tôi vẫn đeo đẳng ước mơ ấy- ước mơ mùa thu năm sau được nhìn những cây phượng tím, ngắm những cây màu vàng đỏ ở Orange, khám phá các vườn nho, những ngôi làng trên cao nguyên và những cánh rừng ngập trong sương tại Thung Lũng Yarra ở Victoria, đi du ngoạn dọc Sông Brisbane đẹp như tranh. Ước mơ được hòa nhập vào cuộc sống bộn bề, nhộn nhịp của thành phố Sydney, được cảm nhận mùi biển của bờ biển Bondi quyến rũ, bãi biển Manly, Garie hay Tamarama,…được tham gia lễ hội ánh sáng tại nhà hát Opera Sydney, được tản bộ về đêm trên cây cầu Darling Harbour huyền thoại…, ước mơ được học và thành công ở miền đất lạ xa xôi, ước mơ được quay lại cống hiến cho đất nước.

( Tìm hiểu du học Úc: bắt đầu thực hiện giấc mơ của bạn!)

Không ai đánh thuế ước mơ, bởi vậy dù chặng đường có khó khăn nhưng mọi thứ sẽ thành hiện thực cho những ai có mục tiêu và nỗ lực. Cũng như thế tài sản duy nhất tôi có lúc này chỉ là niềm đam mê và mơ ước, nó bắt đầu cũng khá muộn và không đủ lớn để tôi thuyết phục gia đình đồng ý nhưng nó là ngọn lửa châm ngòi động lực cho tôi.
Du học với bạn có thể là tìm kiếm một công việc tốt với mức lương khá khẩm nhưng với tôi du học lại là một sự khởi đầu, một bước ngoặt mới, là một niềm tin tôi muốn dành cho ba mẹ. Tôi đã mơ, tôi đang làm và biến ước mơ thành hiện thực, tôi muốn thoát khỏi sự chở che của gia đình. Có thể chặng đường đạt được đến thành công còn xa hơn nữa, nhưng mọi sự nỗ lực để được đi du học với tôi là một điều tuyệt vời nhất, một sự chiến thắng bản thân. Tôi muốn xóa đi mọi đắn đo của mình, xóa đi mọi bộn bề suy nghĩ và điều đặc biệt mong ba mẹ luôn ủng hộ quyết định của tôi.
“Cứ đi rồi sẽ đến” ! Tôi hi vọng chính bản thân mình, ba mẹ tôi và các bạn hãy tin điều đó.

Tác giả Nguyễn Thị Thoa

Bài dự thi Scholarship Horizon 2015


Comments

Một bình luận cho “Không ai đánh thuế ước mơ”

  1. […] Beautiful Link Preview Plugin is disabled!Please enable it inside the settings of the plugin.Link: https://scholarshipplanet.info/vi/khong-ai-danh-thue-uoc-mo/ Beautiful Link Preview Plugin is disabled!Please enable it inside the settings of the plugin.Link: […]

Trả lời